|
Post by batngat on Jul 6, 2021 20:12:38 GMT 10
Bài ca - ta hát …
.... bài hát - ta ca ..! Mỗi chúng ta vốn là các nốt nhạc rời rạc đã đuợc ghép lại chế biến thành một bài nhạc, một sự sống linh động qua thời gian …
Lúc khởi đầu Ông Tạo đã tung mỗi chúng ta ra như một số nốt nhạc . Có nguời chỉ xài mỗi một nốt ( Ôi ! Ôi ! Ôi) , Có nguời thì dùng cả hai (Cho tôi ! ... Cho tôi !). Có kẻ chỉ dùng 3 nốt … có nguời dùng tới bốn … . Có kẻ thì hát thật chậm, có nguời hát rất nhanh. Cũng có những nguời ca nhiều kiểu, khi chậm, khi nhanh . Đa số thì vốn chỉ có một điệu nhạc ngắn, cứ lập đi lập lại suốt cả đời … Cái số luợng và cái bản tính của những nốt nhạc mà trời cho đó thì chúng ta không sao thay đổi đuợc, nhưng cách ta ráp nối chúng lại , và cách mà ta ngâm nga chúng lên thì quả là có trăm muôn ngàn điệu … Nằm gói ghém trong các bài ca của chúng ta vốn là một cái phần phụ âm vô hình mang tên Thời Gian .
Khi buồn ta hát xuôi Lúc vui ta hát nguợc Còn rủi mà hát không đuợc ….
( Dán lên tuờng coi chơi ? )
Âm vang của các nốt nhạc này đã dệt lên một cái bóng trên màn thời gian … Như TCS đã từng hát: …..
Mây che trên đầu và nắng trên vai Đôi chân ta đi, sông còn ở lại
Con tinh yêu thương vô tình chợt gọi
Lại thấy trong ta hiện bóng con người
Một cái bóng loay hoay trên bức màn tâm thức … Suốt trăm năm đi tìm cái nguồn sáng rọi ra nó …..
|
|