Post by batngat on Jul 5, 2021 21:14:52 GMT 10
...
Nếu không có người trông
Và chẳng ai thèm ngó
Thời gian , vốn là không !
Không gian , làm gì có ?
...
Khi xét cho kỹ thì cái "tôi" , cái "ta" , và các mặt nạ , duờng như chỉ là những phuơng tiện, những dụng cụ đuợc chế ra để tiện phát biểu , để cho sự sinh hoạt hằng ngày thêm dễ dàng mà thôi . Mọi ý nghĩa về đời sống, về thời gian, về đặc tính của từng cá nhân, có thể nói là đều do tâm trí tạo dựng lên và gán ghép vào các sự việc đang thể hiện ra trước mắt . Điều này rất là tế nhị và rắc rối, không dễ gì diễn giải hoặc chứng minh, nhưng kẻ này sẽ ráng thử xem , như sau :
~~~
Mỗi sáng thức dậy, thấy mặt trời ló ra từ phía Đông , rồi tới chiều tối thì thấy nó lặn xuống về huớng Tây. Tuy biết rằng sự thật thì không phải là vậy , nhưng hầu hết mọi người vẫn thuờng cho rằng mặt trời luôn di chuyển trên không trung từ Đông sang Tây , và rồi hằng ngày vẫn tiếp tục có những câu nói trên đài phát thanh thí dụ như: "Hôm nay mặt trời mọc lúc 5 giờ sáng, và lặn lúc 7 giờ tối". Mọi sự trong lời tuyên bố này nghe qua có vẻ rất là khẳng định và chính xác, nhưng xét kỹ lại thì đều là do trí tưởng tượng tạo ra .
Mỗi ngày "tôi" nghe tiếng reo của đồng hồ báo thức vào 6 giờ sáng . Trên thực tế thì đó chỉ là có các chấn động âm thanh phát ra từ đồng hồ đập vào màng tai . Nếu bộ óc tôi không lập tức huy động trí nhớ để nhận ra rằng hôm nay là thứ hai, phải dậy đi làm kiếm ăn, thì sẽ chẳng có gì xảy ra hết, thân thể tôi vẫn tiếp tục nằm im như khúc gỗ trên giường . Nếu không có các dữ kiện bung ra từ trí nhớ, thì tiếng reo của đồng hồ chẳng có ý nghĩa hay tác dụng chi hết .
Một hôm kia khi ra đuờng, tôi gặp một nguời phụ nữ. Các hình dáng, màu sắc, làn mi, nét môi, khuôn mặt của nguời đó nhập vào võng mạc của mắt với bao nhiêu là chi tiết . Nhưng nếu trí nhớ của tôi kém cỏi, hoặc là chứa ngập tràn quá nhiều hình ảnh, đến nỗi không thể tìm lại đuợc, không thể nhận ra đó chính là nguời mình yêu hay nguời mình quen, thì buớc chân vẫn tiếp tục đi một lèo, không có phản ứng gì cả .
~~~
Nói chung thì trong cuộc sống, cái sự thật đơn thuần xảy ra vốn chỉ là có những tiếng động lọt vào tai, những tia sáng soi vô mắt ..v.v.. Mọi ý nghĩa về thời gian , về nhân gian, về "tôi", về "anh", và về từng "cá nhân", về "cuộc đời" , qua những gì mà tai nghe mắt thấy đó, đều là do trí óc, do tâm tư tạo dệt ra dựa theo ý mà thôi .
Cùng một ly nước để trên bàn, nó có thể hiện ra là còn đầy nước nửa phần đối với người này, nhưng cũng có thể bị coi như đã vơi mất một nửa trong mắt kẻ khác . Sự thật về cái ly nước đó là chi , xem ra quả rất khó mà diễn tả cho vừa lòng ai !
Ly nước tự nó thì không đầy, cũng chẳng vơi . Nó chỉ là cái ly có đựng nước . Lỡ mà cái ly đó có chút trí nhớ, thì mới bắt đầu có mọi sự lôi thôi rắc rối : Nếu cái hình ảnh mà cái ly có ghi lại từ hôm qua là nó đã có chứa đầy nước, thì khi so sánh với tình trạng hôm nay nó sẽ tự gán cho mình một bảng tên "vơi-một-nửa" . Ngược lại, nếu ký ức của nó mang hình ảnh của một cái ly trống không hôm trước, thì bữa nay nó sẽ xưng tên là "đầy-nửa-ly" . Tóm lại, không có trí nhớ thì sẽ chẳng cần tên, cũng không có tuổi ?
Quá khứ là một kho tàng nằm sâu trong tiềm thức , và trí nhớ có thể coi như là cái chìa khóa, cái phương tiện để mở, để thu hồi nó lại . Những thứ nằm trong ký ức, tuy có thể giúp ta tiếp tục học hỏi, tăng triển kiến thức và mở rộng tầm hiểu biết, nhưng nó cũng có cái tiềm năng kết tạo ra những gánh nặng, những gông cùm lôi kéo và bó buộc tâm thức ta vào một chiều hướng hay khuôn khổ gò ép nào đó . Những khái niệm sai lầm mà ta lỡ mang hôm nay (chẳng hạn như về việc "mặt trời đi quanh trái đất" ) sẽ ghi khắc sâu đậm trong trí nhớ, và sẽ tiếp tục làm cho các xét đoán sau này của ta cứ thêm lệch lạc . Đây là mới nói về các kinh nghiệm bản thân, chính tai nghe mắt thấy về trời về trăng , mà còn có thể mơ hồ như vậy. Cho thấy rằng khi xem xét các "sự kiện" đuợc ghi chép lại trong "lịch sử", những thứ đã qua bao nhiêu lần tam-sao-thất-bổn người-thêm-kẻ-bớt , lại càng đáng phải đề cao cảnh giác hơn nữa ....
Xem ra thì cuộc sống trên thế gian của ta thật không khác chi cảnh huống của một con thuyền trôi nổi quay cuồng trên sóng nước giữa một đại dương tràn đầy bao ý tưởng, bao hình ảnh, lúc hư lúc thực, luôn lôi kéo xô đẩy mọi bề . Con thuyền đó cần đuợc củng cố, trang bị tới một mức nào đó thôi cho đủ sức cầm cự chống chỏi với sóng gió . Chứ mà càng ham chất chứa cho nhiều hành lý , kho của, thì càng dễ chìm xuồng . ... Nếu ráng khéo giữ vững tay lèo lái , thì có hy vọng tiếp tục nổi tiếp tục trôi cho vẹn kiếp , còn như mà ham say mê đuổi theo sóng gió thì chắc sẽ sớm vùi sâu đáy biển ?