|
Post by batngat on Jul 3, 2021 20:05:24 GMT 10
Open Secret là một tác phẩm triết lý phuơng Đông, đuợc xuất bản năm 1965 bởi một tác giả mang tên Wei Wu Wei . Danh hiệu này nghe như là tiếng Hoa , nhưng trên thực tế thì nguời đã viết sách đó không phải dân Á châu . Tên thật của ông là Terence Gray (1895-1986), gốc nguời xứ Ái Nhĩ Lan (Irish) .
Sách có thể được tải xuống từ đây : spiritual-minds.com/easternrelgions/WuWei/Open-Secret-Wei-Wu-Wei.pdf Tuy tựa sách ám chỉ một điều bí mật chi đó, nhưng thực tình thì nội dung của nó bao gồm toàn những sự việc hiển hiện , công khai và phơi trần ngay truớc mắt . Hiềm một nỗi những sự thể này lại rất khó diễn tả đuợc bằng từ ngữ , rất khó phân tích qua các quan điểm hay khái niệm thông thuờng . Quyển sách này đề cập tới nhiều vấn đề có liên hệ mật thiết với cuộc sống con nguời, nhưng trớ trêu thay, chẳng mấy ai thấy rõ hay hiểu thâú đuợc nó . Cho nên , tuy rằng không có sự cố tình che đậy dấu diếm, các vấn đề hiển nhiên này đã trở thành bao “bí mật” khôn luờng trong tâm trí của nguời trần .
Với sự tiến triển của nhân loại, nhiều nỗi bí mật tương tự như vầy đã dần dần đuợc bật mí khui trần ,chẳng hạn như :
– Mặt đất không phẳng, cũng không kéo dài vô tận . Nó tròn .
– Mặt trời không mọc, cũng không lặn . Nó không di chuyển chi hết .
– Thời gian không trôi, cũng không đứng yên . Nó không có tự mình nó .
Sách nguyên bản tiếng Anh vốn đọc đã khó hiểu, cái việc diễn dịch sang Việt ngữ xét ra chắc cũng vô dụng thôi . Cho nên những điều ghi chép tiếp theo đây không nhằm vào mục đích thông dịch nó . Cũng không biết nên trình bày ra sao cho hợp tình hợp lý nữa .
Thôi thì , tạm thời , tình sẽ quăng – lý sẽ dẹp . Những giòng chữ viết ra trong các tiết mục sau đây muốn hiểu xuôi nói nguợc kiểu nào cũng đuợc , nếu rốt cuộc kết quả có quay lòng vòng cũng là lẽ tất nhiên .
…
* Vô lý, Vô cùng
* Hai Gian, Ba Cú
* Hiện tượng và "Hượng tiện"
* Cái ngộ của sự thấy
.
.
Ví dầu ai ngủ không mơ
Ai không biết đợi biết chờ biết mong
Sự đời không hiểu không thông
Làm sao gỡ đuợc tơ lòng rối beng …
!
|
|
|
Post by batngat on Jul 3, 2021 20:17:28 GMT 10
Vô lý , Vô cùng Vô đề :
Khi mà “tôi” cứ định thần vào một nhân vật và cứ cho rằng mình đang suy nghĩ và phát biểu từ cái nhân vật đó , thì sẽ cứ bị buộc cứng vào nó .
Hễ cứ còn trong tình trạng nhận dạng hay nhập dạng với bất cứ thứ gì thì sẽ không có đuợc sự giải thoát .
Cách “tu luyện” duy nhất hẳn là sự buông bỏ hết mọi “vật tâm” (tâm điểm hiện vật, phenomenal centre ) ?
Tuy nhiên sự từ bỏ đó không nên là hành động cố tình cố ý .
Cứ làm sao để nó tự nhiên đưa tới ,
đừng cho cái nhân vật tuởng tuợng tên “tôi” kia xía vô …
Vô vi, vô vọng, vô tình Hữu duyên sẽ đuợc , cố rình lại không
Dẫu tìm nam bắc tây đông
Nếu không thoát dạng, uổng công tu hành …?
!
.
|
|
|
Post by batngat on Jul 3, 2021 20:28:45 GMT 10
hai gian , ... ba cú
Thời : tạm thời
Không : vốn không
Ta : lầm ta
Thời Gian (TG) và Không Gian (KG) tự nó không có . Chúng không hiện hữu một cách độc lập . Chúng chỉ xuất hiện trong sự nhận thức của ta . (Xét ra đây chẳng khác chi việc các phim ảnh giải trí chỉ thành hình khi nào có đèn sáng rọi chiếu . Điện mà không chạy, máy mà không quay thì sẽ không có gì nổi trên màn ảnh ) . TG và KG chính là những phương tiện , những khuôn khổ do nhận thức của ta ghép lại và đúc kết thành mọi "sự kiện xảy ra" .
TG vốn chỉ là một điều suy diễn gián tiếp, được chế ra để giải thích mọi sự biến chuyển , mọi tiến triển và tăng trưởng . TG được kết tạo để có thêm một sự đo lường thứ tư, ngoài các sự đo lường trên ba chiều của KG . Các ý tưởng liên quan tới TG như "quá khứ", "hiện tại" và "tương lai" đều chỉ là những "khái niệm" , đều do tưởng tượng mà ra .
Có người mơ dựng không gian
Bỏ quên kịch bản, mở màn chẳng xong
Để rồi ngày đợi , đêm mong
Thời gian bay mất ... ôm lòng xót xa ...
Đâu rồi , giấc mộng đêm qua ?
?
|
|
|
Post by batngat on Jul 3, 2021 20:37:25 GMT 10
Hiện tượng và ... “Hượng tiện”Phenomenon – (hiện tượng) – là những gì có thể nhận biết được qua ngũ quan: nếm, nhìn, nghe, ngửi và sờ thấy .. v.. v…
Noumenon – () – “cái” mà tự nó hiện hữu ( a thing-in-itself ) , không cần dựa vào sự nhận thức gì của ai hết . Ta chỉ biết là “nó ” có vậy thôi. Ngoài ra thì không có cách nào diễn tả cho chính xác về nó được . (Trong những phần tiếp theo đây sẽ dùng tạm danh từ “siêu hiện tượng” hay “hượng tiện” để ám chỉ noumenon .)
“Hiện tượng” và “Hượng tiện” luôn đi đôi , luôn dính liền với nhau .
“Hiện tượng” là bề ngoài của cái “siêu hiện tượng”, là cái phần của “hượng tiện” mà ta có thể cảm nhận ra .
Chẳng những thế Wei Wu Wei còn cho rằng các sinh linh như chúng ta thực sự vốn là “hượng tiện” , vốn là “no-thing” . Nhưng từ “no-thing” này lại có thể xuất hiện tất cả mọi hình bóng, mọi thể chất dính chìm trong không gian và thời gian . Tất cả đều có thể xuất hiện, và tất cả đều có thể tiêu tan …
Sắc không không sắc
Chớp tắt , chớp tắt .
!
|
|
|
Post by batngat on Jul 3, 2021 20:43:32 GMT 10
Cái ngộ của sự thấy. Cái Ngộ của Sự Thấy Bình thuờng tôi cứ hay giả dụ rằng mình “thấy” , nhưng xét kỹ thì phải nói cho đúng là – “vừa thấy mà vừa không thấy” .
Chẳng hạn như khi đứng bên ngoài nhìn một căn nhà thì chỉ phát hiện các bức tuờng , bên trong có chứa gì , quả là không biết . Nhìn qua khung cửa sổ thì thấy một cái bàn … ế ! mà không phải ! chỉ thấy 1 mặt bàn và 3 cái chân . Tâm trí tôi thầm ghép thêm một cái chân nữa, và cho đó là một cái bàn nguyên vẹn . Khi đi băng qua một con đuờng , tôi thấy có một vật đang phóng tới phía mình . Nếu trí óc tôi cho rằng đó là một xe hơi chạy nhanh thì chân sẽ ngừng lại . Còn nếu tuởng như xe đó chạy chậm thì chắc vẫn tiếp tục qua đuờng . Rủi mà cái giả dụ của tôi không đúng, thì … hết chuyện !
Cuộc sống của tôi dựa trên toàn những giả dụ như vậy, từ mọi việc thật là tầm thuờng cho tới những vấn đề rất hệ trọng ngặt nghèo .
Nhưng phải nói , điều ly kỳ nhất chính là cái giả dụ rằng .. 'có một nhân vật là “tôi” , đang giả dụ' ! Xét đúng lý ra thì chỉ có “sự thấy”, chứ chẳng có cái “tôi” để mà thấy. Cái gọi là “tôi” đó chỉ là một cách nói , một cách diễn tả , một cái hiện tuợng nhất thời bầy ra bởi một “hượng tiện” vô vàn nào đó . Từ khởi điểm, cái “hượng tiện” này không thể nào tự thấy nó đuợc. Muốn thấy , thì dù cho chỉ trong thấp thoáng thôi, nó đã phải tự chia làm hai: – một nửa thì nhìn để tuởng là mình đang thấy nửa kia . Cái mà được thấy tức không phải là hoàn toàn thật rồi , bởi nó chỉ có một nửa .
Khi mà cái “hượng tiện” này phân chia thêm ngàn mức nữa để mà tạo dựng ra một nhân vật như “tôi” , thì sự việc thật trở nên quá sức rối bời : Mỗi nhân vật tên “tôi” này cứ tưởng mình là một cái gì riêng biệt , tự chủ, tự lập, tự do, tự nguyện …, nào có hay rằng mình chỉ là một mảnh vụn của “hượng tiện”. Và cũng đâu có ngờ rằng chính cái cảm nghĩ – “tôi làm cái này” , “tôi làm cái kia”, “tôi” là như thế này , “tôi” là như thế khác, đã kết tạo ra mọi sự ràng buộc , tù túng … đã tự hạn chế , tự đày đọa !
Bám vào cái “tôi” này thật không khác chi ôm tội . Các gông cùm của chữ “tôi” quá ư là nặng!
Sự thật thì “tôi” chỉ là một khái niệm của cái “tri giác” hay cái “hượng tiện” gì đó .
Mọi khái niệm thì đều là trừu tuợng .
Chỉ có “cái mà gây ra những khái niệm” mới có thể là thật .
Nhưng mà về “cái này” thì hoàn toàn không thể có một khái niệm, hay một diễn tả nào đuợc !
….
|
|